NGÀY VỀ

 

Tôi vẫn theo giơi thường xuyên mạng lưới internet của Hội Thánh Tâm do anh Đoan làm Hội Trưởng. Không thấy mấy ai viết bài chia sẻ để đóng góp cho trang mạng thêm phong phú, sống động và mầu mè đôi chút, mặc dầu có một lần tôi cũng đă hô hào các bạn Khấc Lơ xa gần viết bài chia sẻ và góp ư. Nhưng rồi cũng chẳng mấy ai hưởng ứng. Ngoài những emails cầu chúc nhau vào các dịp lễ lớn như Giáng Sinh, Tết Tây, Tết Ta, v...v… th́ hầu như toàn là Tin Buồn báo tin cáo phó một số Việt Kiều Ai Lao của chúng ta kẻ trước người sau đă vĩnh viễn ra đi.

Đọc những Tin Buồn này, nó cũng đă đánh động ḷng tôi, làm tôi suy nghĩ: một ngày nào đây rồi cũng sẽ đến phiên ḿnh, chạy đâu thoát. Nhân dịp Mùa Chay thánh này, tôi cũng mạo muội viết một đề tài “Ngày Về” để chia sẻ với các bạn đọc của Hội Thánh Tâm. Và đây cũng chỉ là một bài chia sẻ cá nhân tôi theo lời nhắc nhở mời gọi chân thành của anh Đoan mời tôi viết bài chia sẻ vá góp ư.

 

Nói đến cái “Chết” th́ hầu như ai ai cũng sợ chết cả, chẳng có ai muốn chết, trừ khi có những người chán đời, thất t́nh, v.v. mới nghĩ đến cái chết qua việc tự tử mà thôi. Người đời thường cho rằng nhà nào có người chết th́ nhà đó gặp phải sự xui xẻo, có khi họ c̣n cho rằng bị trời phạt nữa. Riêng tôi, tôi lại không nghĩ vậy, Chúa không bao giờ phạt con cái của Ngài. Ai rồi cũng phải chết: kẻ chết già, người chết trẻ, chết v́ bệnh tật, chết v́ tai nạn, kẻ chết trước, người chết sau, v.v… Một câu chuyện kể rằng: Có một anh chàng đầy tớ nọ đi ra chợ để mua một món quà, bất ngờ gặp ông Thần Chết. Thần Chết chỉ mặt anh và nói: hai ngày nữa ta sẽ lấy mạng sống ngươi! Anh đầy tớ sợ quá chạy một mạch về nhà đ̣i mượn cho bằng được con ngựa của ông chủ để chạy trốn cái chết. Khi thằng đầy tớ đi rồi, ông chủ thắc mắc muốn biết chuyện ǵ xẩy ra ngoài chợ làm cho thằng đầy tớ hoảng sợ? Ra tới chợ, ông gặp ngay Thần Chết và hỏi: Thần đă nói ǵ với đầy tớ của ta mà làm cho nó hoảng sợ thế kia? Thần Chết trả lời: Ta bảo với hắn rằng, hai ngày nữa ta sẽ lấy mạng sống của nó ở ngay làng bên cạnh. Chuyện xẩy ra đúng như Thần Chết đă phán.

Cái chết của người thân mang lại sự đau buồn, luyến tiếc và nhớ thương cho người c̣n sống. Trong ṿng 6 năm qua tôi cũng mất đi 2 người thân yêu nhất, đó là thân mẫu của tôi được Chúa gọi về ngày 14/10/2000, Năm Đại Thánh, Ngài cũng đă ban cho mẹ tôi sống ở dương gian được 100 tuổi. Cảm tạ hồng ân Thiên Chúa!. Và cũng tháng 10 năm 2006, Chúa cũng gọi về người chị cả của tôi. Cá nhân tôi đang c̣n sống đây, những lúc gặp phải sự đau buồn v́ mất đi người thân thương, hay gặp phải cơn bệnh nguy kịch đau đớn thể xác, th́ ngoài những lời cầu nguyện xin Chúa cất đi sự đau đớn buồn sầu đó, th́ tôi cầu nguyện: “Lạy Chúa! Con xin vâng theo ư Chúa, đừng theo ư con”. Tôi cũng xin vâng theo thánh ư Chúa để làm của lễ dâng lên Chúa để đền bù v́ tội lỗi đă xúc phạm đến Ngài. Nhất là bây giờ tôi đang mang phải bệnh thấp khớp và viêm khớp và mỗi lần cơn đau nó hành th́ ôi thôi chỉ muốn chặt nó đi cho khỏi đau nếu cần phải chặt. Nhưng nghĩ lại rồi suy gẫm cuộc thương khó của Chúa th́ mới thấy rằng cơn đau đớn thể xác của tôi chưa bằng một phần nhỏ tí của sự đau đớn mà Chúa Giêsu chịu, từ ngày Thứ Năm, Ngài bị tra tấn đánh đập, không c̣n một chỗ nào trên thân xác của Ngài mà không bị lằn roi đ̣n cho đến 3 giờ ngày Thứ Sáu, khi Chúa tắt hơi thở cuối cùng trên Đồi Golgotha. Do vậy mà tôi luôn luôn ư thức được và dâng mọi sự trong tay Chúa, xin Ngài thánh hóa sự đau khổ và ban cho tôi thêm sức mạnh cách riêng để vượt thắng mọi gian nan thử thách. Tôi cũng quan niệm rằng: phải qua được sự đau khổ mới đến được chốn vinh quang. Và Chúa cũng đă bảo tôi rằng: Ai muốn theo Ta, hăy vác thập giá mà đi. Vác thập giá Chúa, đ̣i hỏi nhiều sự hy sinh. Từ hy sinh thời giờ, hy sinh của cải vật chất, hy sinh gia đ́nh, kể cả hy sinh luôn mạng sống chính ḿnh để mà theo Chúa. Nên khi đă cương quyết theo Ngài rồi th́ tôi cũng không ngần ngại lo đến cái chết nữa. Tôi luôn luôn sẵn sàng phó dâng sự sống cũng như sự chết của tôi tuân theo thánh ư của Chúa. Bài học trong dụ ngôn 5 cô khôn ngoan và 5 cô khờ dại ở trong Kinh Thánh đă giúp tôi luôn luôn đề cao cảnh giác và chờ đón. Giờ Chúa đến bất cứ lúc nào. Đi xa hơn nữa, đúng theo tinh thần của một người Công Giáo, tôi cho rằng Chết là “Một Hồng Ân” mà Chúa thương ban. Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận vài lần chia sẻ khi Ngài đến thăm Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Giáo Phận Orange thuộc Miền Nam California Hoa Kỳ. Ngài nói: “Chết là ngưỡng cửa đi vào sự sống đời đời”.

 

Trong mục Cáo Phó của một vài tập Nguyệt San Công Giáo, một số tang gia công giáo đăng bài cáo phó tương tợ như sau:

 

        “Chúng tôi vô cùng đau đớn báo tin cùng quư Cha, quư Sơ, quư Ông Bà, Thân Bằng Quyến Thuộc và bạn hữu xa gần: chồng cha chú, ông nội, ông ngoại của chúng tôi là ....... đă được Chúa gọi về ngày…. tháng …. Năm.…, vào lúc .… v.v...”

 

Lạy Chúa tôi! Tôi nghĩ đây là những lời người ta than trách Chúa. Theo Chúa là để mong sau này khi Chúa gọi th́ đưọc về bên Chúa, th́ đây là sự vui mừng hạnh phúc nhất chứ đâu phải là vô cùng đau đớn? Câu “được Chúa gọi về” được ví như là một sự trở về đoàn tụ với Chúa trên Thiên đàng th́ đó là một sự vui mừng lớn lao trên hết mọi sự vui mừng ở trần gian này chứ. Cũng như con cái v́ công ăn việc làm mà phải đi làm ăn xa xôi, mỗi dịp Xuân về th́ họ thu xếp công ăn việc làm, lấy ngày nghỉ mà về ăn Tết với cha mẹ. Đó cũng là dịp đoàn tụ vui mừng trong mấy ngày Tết.

 

Trong 117 vị thánh Tử Đạo VN đă được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II phong thánh vào năm 1988, tôi rất mến phục gương can đảm của Nữ Thánh Anna Lê Thị Thành. Khi Bà bị điệu ra pháp trường để lănh án tử h́nh. Và khi đi ngang qua đám đông dân chúng đang tụ tập để chứng kiến cuộc xử trảm th́ Bà nghe tiếng khóc vọng ra, Bà dừng lại và quay về phía có tiếng khóc đó, và Bà nhận ra là những đứa con của Bà đang khóc thương Bà. Bà nói: Tại sao các con lại khóc? Mẹ về với Chúa mà! Các con phải vui lên! Và Bà hiên ngang đi thẳng tới pháp trường nơi Bà trút hơi thở cuối cùng để được về Nhà Cha.

 

Mượn bài hát Ngày Về của Kim Long để kết luận cho bài chia sẻ này:

ĐK. Khi Chúa thương gọi tôi về, hồn tôi hân hoan như trong một giấc mơ. Miệng tôi nức vui      tiếng cười, lưỡi tôi vang lời ca hát. Ngàn dân tung hô, tôi thật vinh phúc.

 

PK1- Khi dân Sion qua khỏi kiếp lưu đày, tôi vẫn cứ như c̣n sống hoài giấc mơ triền miên.

PK2- Hôm nay chư dân loan truyền với nhau rằng: Thiên Chúa rất nhân từ đă làm biết bao kỳ công.

PK3- Bao nhiêu anh em lưu lạc chốn quê người, xin Chúa dẫn đưa về như ḍng nước xuôi miền nam.

PK4- Gieo trong đau thương sẽ gặt giữa vui mừng. Đi khóc lóc u sầu sẽ về giữa muôn lời ca.

 

Nguyễn Văn Thịnh (Ất)

Mùa Chay 2007