TÔI ĐI TÁN GÁI !

     

TÔI ĐI TÁN GÁI  « tiếp theo »

 

 

« chuyện diễu của Phan T́nh »

 

Sau lần hụt làm rể nhà lăo đồ tể, ta phải mất 3 năm mới lồm cồm đứng vững. Trong thời gian 3 năm đó, đă có lần ta  suưt xin vào chùa tu hành để quên mối t́nh cùng em Cám, nhưng v́ không có duyên với cơi Phật. Vả lại, thấy việc ăn chay cực nhọc kham khổ vô cùng, nên ta đành ca bài :

 

T́nh là cơi phúc, tu là …dây oan !!! Do đó ta mới bỏ ư định đi tu mà tiếp nối con đường đi t́m vợ, mặc dù ta hiểu con đường đi t́m vợ nó khó ngang với chuyện thi lấy bằng …linh mục !

 

Duyên may sao đó, đùng một hôm ta gặp Mộng Cẩm, tức là nữ thi sĩ Bạch Nga sau này. Vừa thoáng thấy mặt em là ta suưt nghẹt thở trước cái vẻ đẹp của cặp mắt…lài mại, làm ta  suưt mất thêm :

 

 Nửa mảnh hồn…v́ dáng em đi !

 C̣n nửa vụn kia bổng dại khờ… ra trông thấy.

 

Rổi th́, suối tóc kia của em nó cứ như vương vướng vào bàn chân, trói buộc thắt chặt vào làm ta không tài nào bước đi cho đành. Vậy đó, sắc đẹp của em thiệt là không có loại bút mực nào mà tả cho chính xác được. Thôi th́ cứ tả…đại em đẹp như một nàng tiên để không c̣n ai cải cọ ǵ cho thêm phiền. Em thuộc vào giới… tiểu thơ đài các nên mặt mày cứ vênh vênh lên rất chi là kiêu kỳ, xem cậu trai nào cũng chả có kư lô nào.

 

Tuy nhiên, qua các triệu chứng báo biểu trên từ tận tâm hồn ta, th́ ta biết là ta đă yêu em lậm lắm rồi.

 

Ngày ngày ta đi qua chổ nhà em làm việc « em làm thu ngân » không biết là bao chục bận, chỉ để liếc mắt nh́n em…không nói ǵ ! V́ có biết cái… quái ǵ đâu mà nói :

 

Tôi khờ dại lắm, ngu ngớ qúa

Chỉ biết yêu thôi chả…nói ǵ

 

Đi qua nhà em để nghe con tim nó giần giật thối thúc :

 

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ

Em em ơi t́nh non sắp ǵa rồi

Con chim hồng trái tim nhỏ của tôi

Mau với chứ kẻo em… lấy chồng mất !

 

Ta mau liền. Việc đầu tiên ta chép 4 câu thơ của …thằng thi sĩ chết tiệt nào không biết, nhờ thằng nhỏ trao lại cho em :

 

Từ thuở gặp em buổi ban sơ

Tim anh rung động những ưóc mơ

Cùng em xây đắp t́nh thơ mộng

Hạnh phúc bạc đầu mối duyên tơ

 

Bài thơ…c̣m dùng để tán gái được qúa đi chớ, ấy vậy mà khi đọc xong gương mặt em vẫn lạnh băng băng, lại c̣n bỉu môi xé nát…t́nh thơ của ta, khiến ta rất đau ḷng xót dạ không biết đến bao nhiêu mà kể, cứ tưởng với 4 câu thơ t́nh…hay đến thế là em sẽ…xiêu ḷng ngay. Ai ngờ gặp phải…con nhăi này “nó “ c̣n hay thơ hơn thằng thi sĩ chết tiệt kia nhiều.

 

Ôi !

 

Năm em mười sáu anh mơ

Năm em mười tám anh chờ nhớ nhung

Năm em hai mươi anh ngại ngùng

Làm thơ ca tụng tấm ḷng biết yêu

Ngỡ rằng anh được em chiều

Ru anh vào mộng như liều thuốc tiên

Ai ngờ em để anh…điên !

Như con thuyền lạc giao duyên sóng thần.

 

Sau ngày bị em xé nát t́nh thơ như xé vụn trái tim ta, th́ ta lại gần điên và càng yêu em nhiều hơn nữa, ta chuẩn bị một chương tŕnh có lớp lang đặng tán em cho đến ngày em xiêu ngă vào… ḷng ta mới thôi.

 

Thoạt đầu ta chuẩn bị một tháng công phu, bằng phương pháp mỗi ngày đến đứng trước cổng nhà em làm việc đúng một tiếng đồng hồ, bất kể mưa gío bảo bùng để chỉ nh́n em thôi. Ta hy vọng với phương cách này em phải xúc động mà…yêu ta ! v́ ta hiểu tâm lư con gái dể xúc động lắm. Ai ngờ lại xui cho ta, gắp phải Cẩm Tiểu Thơ là loại có trái tim bằng…đá cuội ! Nên chi sau một tháng công phu này nàng chả thèm nh́n đến ta nửa con mắt, dưới mắt nàng ta chỉ là một…cục thịt trâu chết không hơn không kém, dưới mắt nàng ta không làm sao trở thành một trang anh tuấn dể nh́n dể mến.

 

Điều này khiến cho ta đau khổ vô cùng, nhưng ta vẫn tin ở cái phương pháp tán gái của ta sẽ phải có hiệu qủa, nên ta chuẩn bị thêm 3 tháng công phu nữa. Nhưng than ôi, sau 3 tháng ta cũng không làm nên cơm cháo ǵ, thậm chí c̣n bị chủ đuổi khỏi hảng v́ bỏ công việc đi tán gái, phải nói lúc này ta tă như cái mền mà Cẩm Tiểu Thơ vẫn…trơ trơ, không ban cho ta được nửa nụ cười, trong thân thể ta lúc này c̣n chút mảnh linh hồn vỡ vụn nào cùng bay mất tiêu,

 

Em im nửa hồn anh tiêu rụng

C̣n chút vụn kia bổng dại khờ !!!

 

Ta trở thành cây si cổ thụ thiếu… linh hồn, nhưng ngày ngày vẫn áp dụng phương cách…bền gan tỏ lộ t́nh anh.

 

Thật sự cũng có lúc ta muốn bợp cho Cẩm Tiểu Thơ vài chiếc…bạt tai ! rồi rủ áo ra đi theo tiếng gọi cơm áo, nhưng không thể được v́ ta đă yêu lậm qúa rồi, ta mà tán không xong Cẩm tiểu thơ là sẽ lăn ra đ̣i chết ngay. Sau hai lần bị em phớt lờ ta lại chuẩn bị thêm 3 tháng công phu nữa, nhưng lần này ta điều chỉnh lại phương pháp một chút cho hợp với ḷng người lẽ …đạo ! Ta không đứng ngoài ngỏ chầu chực như …chó chực cứt ! mà ta bước thẳng vào cửa tiệm vờ hỏi mua món hàng, để được… :

 

Xích lại gần em chút nữa thôi !

 

Ngày lại ngày qua, ta vẫn trung thành bước vào cửa tiệm hỏi mua thứ hàng ǵ rẻ nhất, v́ ta đâu có nhiều tiền, mục đích của ta là để có được cơ hội đứng trước mặt em mà…mơ tưởng lung tung ! Ta mua nước đá cục để tỏ cho nàng hiểu là… tim anh đang lạnh như cục nước đá này đây !

 

Ta rất hài ḷng với cái phát minh mới mẻ này, và tự thưởng cho ḿnh hai tiếng thông minh ! V́ mỗi ngày ta được đứng trước mặt nàng trao tiền, và được chính bàn tay thon đẹp mềm mại của nàng đón lấy tiền ta, và rồi đây cũng sẽ là …t́nh ta nữa ! Mỗi lần được đứng trước mặt nàng, chao ôi là sung sướng, ta hít hà cái hương thơm thoang thoảng từ thân thể, da thịt ngọc ngà của nàng phát ra, làm ta muốn lịm chết luôn.

Nhưng ta xin nói nhỏ câu này là, cũng có hôm ta bắt gặp phải một thứ mùi khác ! nhưng ta cũng cứ gỉa vờ vui vẻ cho trọn đạo với nàng.

 

Ta cũng cần phải kể thêm ra đây là, cái thời gian ta đi tán Cẩm Tiểu Thơ, th́ nó có gần một tá vương tôn công tử vây quanh tán tỉnh nàng, mà xem ra, đối với các vương tôn công tử ấy ta chỉ là cái thứ hạng bét, cái thứ đứng sau cùng, cái thứ mà cậu công tử nào cũng có thể đá ta văng long lốc như trái banh lông, lại c̣n passer qua passer lại trước khi bị cú nóc ao.

 

3 tháng công phu của ta cứ tuần tự trôi qua một cách không có phản hồi  âm thanh ǵ, ta lại chuẩn bị thêm 3 tháng công phu nữa vị chi 7 tháng tất cả. Ṛng ră 7 tháng trời…ngậm đắng nuốt cay mà Cẩm Tiểu Thơ cũng không thèm hỏi đến ta một lời, nhưng được cái an ủi, là ngày nào nàng cũng ch́a bàn tay đẹp, thon mềm ra… cho ta ngắm ! Cũng không đến đỗi nào, ta nghỉ vậy và tiếp tục ngoan ngoăn vào mua nước đá cục, cứ như một tín đồ ngoan đạo đi xem lễ mỗi ngày ! Mặc dù sau khi ra khỏi cửa tiệm là ta cho cục nước đá và nằm thiệt yên ổn trong… thùng rác ! Chứ các bạn tính, ta tứ cố vô thân đem cục nước đá về đặng …phơi nắng à ! Vả lại, tim ta đă lạnh rồi, cầm chi cục nước đá cho cuộc đời lạnh thêm.

 

Ta không hiểu là trong thời gian 7 tháng, trái tim “đá cuội” của Cẩm Tiểu Thơ có gợn lên được tí sóng…t́nh cảm nào đối với ta không ? Điều này khiến ta rất băn khoăn nhưng không biết phải làm sao, hỏi em ư ? Không thể được, v́ ta chưa dám… đốt giai đoạn, chưa dám mở miệng trước mặt nàng. Thời gian 3 tháng lại tuần tự trôi qua một cách…lăng nhách ! Ta lại chuẩn bị thêm 3 tháng nữa, cũng bằng phương cách mua nước đá cục rồi vứt vào thùng rác !

 

Ta làm như vậy ṛng ră 3 năm 4 tháng lẻ 6 ngày, ta đếm đúng và nhớ rỏ ràng là phải mua 1221 cục nước đá vất vào thùng rác, để chỉ được nh́n mặt em. Nếu đem số nước đá ra mà…ướp thân thể ta, chắc cũng dám đông đặc lại mà chết thiệt mát mẻ, trái lại Cẩm tiểu thơ th́ cứ một kiểu lạnh lùng băng gía. Nói một cách khác, h́nh như nàng coi trên qủa địa cầu này không có tên Phan T́nh, th́ thử hỏi coi có đau ḷng cho cái công mua 1221 cục nước đá không chớ !

 

Cuối cùng ta đành chấp nhận bỏ cuộc, chịu thua. Rủ áo ra đi theo tiếng gọi của cơm áo, chứ không thể…cạp đất mà trồng cây si ở mảnh đất… khô cằn này măi được.

 

Ngày cuối cùng ta mạnh dạn bước vào tiệm, cũng mua một cục nước đá thứ 1222 và ra quầy trả tiền. Nhưng lần này không như mọi khi, trả tiền xong ta uống liền một kư lô thuốc liều và nín thở đúng 3 phút cho khỏi…  cà lăm, ta chuẩn bị đâu vào đấy đầy đủ cả, nh́n nàng thật đắm đuối mới dám mạnh dạn phọt ra một câu :

 

-Xin từ giả cô, ngày mai tôi phải rời xa khỏi thành phố này.

 

Mẹ ! Chỉ một câu nói c̣m mà ta phải rặn măi mới ra. Ta cũng không thể biết được là khuôn mặt của ta lúc ấy nó ra làm sao, có tệ lắm không ? Nhưng trái tim ta th́ nó đập lung tung lắm.

 

Các bạn có biết chuyện ǵ xảy ra sau câu nói từ gỉa của ta không ?

 

Nó phấn khởi lắm các bạn ạ !

 

Cẩm tiểu thơ mở to cặp mắt nh́n ta, ta xin thề, lần đầu tiên nàng nh́n ta, nàng nh́n một cách say đắm lắm ! Nàng nh́n ta bằng cặp mắt hơi lài mại như muốn nhốt hồn ta vào trong ấy. Ôi, cặp mắt yêu kiều t́nh tứ kia ơi ! Em cứ nhốt hồn ta măi vào trong ấy đi.

 

Ối cha ơi ! Cặp mắt Cẩm tiểu thơ hôm nay nó long lanh t́nh tứ đến chết người đi được. Yên lặng, trầm ấm như mặt nước hồ thu, lại gợn thêm tí sóng lăn tăn làm ta… gần chết ngộp trong ḍng mắt em. Đẹp vô ngần, t́nh tứ hết ư, phải nói là không có cảnh nào hạnh phúc âu yếm cho ta bằng lúc này, đời ta đang lên hương, nàng lại chi thêm mấy cái chớp mắt nữa th́…thiệt là cha mẹ ơi ! không c̣n sự ǵ ưng ư cho ta hơn, ta đang mê hay tỉnh đây ? Thử lấy ta cấu vào mông xem là ḿnh mê hay tỉnh, ta cảm thấy đau , lúc này mới biết là ḿnh tỉnh taó hẳn ḥi. Ôi !

 

Run như run tử thần thấy long nhan

Run như run hơi thở chạm tơ vàng

 

Mẹ ơi ! Nàng lại c̣n buông giọng oanh vàng, thỏ thẻ . Ta nhớ rỏ như in, giọng nàng thanh tao tựa tiếng sáo trong đêm ngọt ngào :

 

--Em muốn anh đừng đi !!!

 

Trời ! Chúa ôi ! Phúc đức tràn ngập đời con !

 

Lúc này ta hết biết ǵ cả, đứng như trời trồng đúng 5 phút, tim gan phèo phổi ngừng hoạt động. Và, ta sung sướng qúa đến té ngữa ra sàn nhà, nằm ngay như cán cuốc tận hương cái giờ phút lâm chung sẽ đến với ta trong ṿng vài phút nữa đây !

 

Suốt cuộc đời ta chưa có giờ phút nào được sung sướng như vậy. Ta trúng số độc đắc rồi, đời ta đang lên hương. Ta xin thề lúc này mà có vị vua nào chán làm vua,

muốn vời ta ta mà trao ngai vàng ta cũng cóc cần.

 

Cẩm tiểu thơ thấy ta xúc động qúa mà té lăn quay, ngay cán cuốc ra sàn nhà th́ vội lấy hộp dầu cù là, hiệu ǵ th́ ta cũng không c̣n nhớ nữa, ra xoa vào hai bên thái dương của ta !

 

Trời ạ, sao bàn tay của nàng nó êm ái thế, nó mát mẻ thế, nó…dịu dàng, và nó ! nó ! ta ngất đi trong nỗi sung sướng êm ru !!!

 

Và dỉ nhiên sau cái ngày lịch sử đó, Cẩm tiểu thư không chịu rời ta lấy nửa bước, nàng bám chắt lấy ta như…đỉa đói cho đến tận ngày hôm nay.

 

                                                                      Phan T́nh