HƯƠNG TÂM
Quê tôi có một nhà ḍng Chung quanh rào kín xương rồng nhọn gai Thâm nghiêm cổng đóng then cài Lạnh lùng những tưởng...bề ngoài thế thôi Có sơ áo trắng tinh khôi Tâm t́nh chia sẻ làm đôi ba phần Phần cho Chúa, phần thế nhân Riêng sơ giữ trọn phần thân thể gầy Quên năm tháng quên ngày Đi theo tiếng gọi của thầy năm xưa Bước vào nơi chốn gió mưa Lau từng giọt nước mắt vừa chảy ra Trái tim sơ dựng toà nhà Linh hồn đồng lúa thiết tha gọi mời Có hôm tôi thấy sơ cười Liền sau đó khóc bên người cùi phong Ḷng sơ th́ rộng bể đông Ṿng tay những muốn ẩm bồng thương đau Nhưng sao đời chẳng có màu Cho sơ tô bức tranh nhàu nát hư Savnnakhet, giă từ Trở về cố quân sơ chừ ở đâu Nhớ sơ con viết những câu Hương tâm tháng cũ chôn sâu giữa ḷng Ḍng xưa thôi hết có trồng Chung quanh hết kín xương rồng hết gai Thâm nghiêm cũng hết then cài Nhưng mà lạnh lẽo từ ngoài đến trong.
Phan T́nh
|